- 22/11/2013 08:29:27 | 1145 lượt xem
Thương người mẹ nghèo không có nổi 50 nghìn đồng cho con đi viện
(Dân Trí) – Cả buổi sáng ngâm mình dưới nước bắt ốc chị bán được 30 nghìn đồng, mượn thêm 20 ngàn đồng nữa, tất cả chị có vẻn vẹn 50 nghìn đồng vừa đủ tiền bắt xe buýt đưa con xuống bệnh viện.
Lần theo lá đơn cầu cứu, chúng tôi tìm về gia đình người đàn bà khốn khổ Vũ Thị Thúy (40 tuổi) xóm Mới, thôn Mai Trai, xã Vạn Thắng, huyện Ba Vì, Hà Nội. Căn nhà thấp nhỏ, tuềnh toàng vắng teo, chỉ có một mẹ già lật đật ra đón khách và cho biết hai mẹ con chị Thúy đã đi bắt ốc từ sáng sớm đến quá trưa mới về. Qua một vài câu chuyện ngắn ngủi với cụ, chúng tôi đã hiểu được phần nào sự nghèo khó đến cùng đường của gia đình khi bé Vũ Văn Chương (8 tuổi) bị ung thư máu nhưng lại không thể có tiền đi chữa trị.
Ngồi đợi mãi đến quá 1 giờ chiều, lúc đó chị Thúy mới về. Thấy khách lạ đến nhà, chị ngượng ngùng phải mất một lúc lâu mới dám vào hỏi vì người lấm lem, ướt sũng bùn lầy. Mấy hôm nay mưa nhiều, chị vừa bắt ốc lại cố tát thêm mấy con cá lẹp để cải thiện bữa cơm cho gia đình. Nhìn gương mặt khắc khổ, sạm đen của chị cứ trân trân vào mấy con cá, tôi hiểu được phần nào niềm hạnh phúc mà chị đang cảm nhận. Chắc phải thật lâu rồi, gia đình bé nhỏ của chị “thèm khát” lắm một bữa cơm có cá, cho dù đó là cá vụn mà chị đi mót, đi tát ngoài đồng.
Câu chuyện của người phụ nữ khốn khổ được kể lại bằng tình yêu đẹp như mơ với chàng trai dân tộc Mường nghèo khó. Cuộc sống vất vả mưu sinh, khiến cả hai vợ chồng quen dần với việc “bữa no, bữa đói” nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc bởi tình yêu và sự đùm bọc lẫn nhau. Anh chị sinh được hai người con, cháu lớn là Vũ Thị Thuyên (17 tuổi). Thuyên thương mẹ, học hết cấp II vì hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên em chủ động xin nghỉ học, ở nhà cùng đi mò ốc với mẹ kiếm tiền cho em trai chữa bệnh.
Năm 2005, chị sinh cháu thứ hai là Vũ Văn Chương (8 tuổi), con vừa khóc tiếng chào đời thì chồng chị qua đời vì tai nạn lao động. Nhà nội chẳng còn ai, anh lại “ra đi” quá đột ngột nên mấy mẹ con dắt díu nhau về sống cùng bà ngoại. Ngặt một nỗi bà ngoại cũng nghèo khó, nhiều lúc bà khuyên chị “đi bước nữa” nhưng chị bảo muốn ở vậy để chăm cho các con và mẹ. Cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng, và có lẽ sẽ không có sự cầu cứu khẩn thiết nếu như cách đây 3 năm bé Chương không phát hiện bị căn bệnh ung thư máu.
Tin con bị bệnh chẳng khác nào án tử hình được treo sẵn trên đầu. Là người thuần nông quanh năm quen cảnh ruộng đồng nhưng chị hiểu “ung thư máu là gì và nó sẽ diễn biến như thế nào?”. Nỗi sợ hãi khiến chị rùng mình, bật khóc khi chỉ vừa kịp nghĩ đến một ngày con sẽ không còn trên cõi đời này nữa. Nhà không có lấy một đồng, nhưng “Chẳng lẽ lại nhìn con chết?” – chị khóc tức tưởi cho hay, nên vẫn gắng gượng đi mò ốc để có tiền đổi lấy những viên thuốc và những lần truyền hóa chất cho con.
Thấm thoắt đã 3 năm, cậu bé Chương sống dặt dẹo từng ngày với những lần “bập bõm” được lên viện. Gương mặt hồn nhiên và có phần bầu bĩnh của em nhìn đáng yêu đến tội khi thằng bé cứ quấn lấy rổ ốc của mẹ mà reo lên: “Lần này mẹ mò được nhiều hơn hôm qua, thế là con sắp được lên viện chữa bệnh rồi”. Nghe con nói, cả bà ngoại và mẹ đều rơm rớm nước mắt, nỗi đau hòa trong sự tủi hổ, bẽ bàng vì nghèo quá mà để một đứa trẻ như Chương “được lên viện chữa bệnh” là một niềm vui và sự khao khát, chờ đợi từng ngày.
Từ ngày con mang bệnh, chị cố gắng vay mượn khắp anh em, làng xóm, số nợ nay đã lên đến hơn 100 triệu đồng chưa biết khi nào mới trả được. Cậu bé Chương đến ngày xuống viện tái khám nhưng chưa có tiền nên mấy hôm nay bà ngoại chống gậy ra chợ lê lết ăn xin được đồng nào hay đồng ấy.
Đã quá ngày cho con lên viện khám chữa theo lịch hẹn của bác sĩ, buổi sáng chị mới bán được mẻ ốc với giá 30 ngàn đồng không đủ cả tiền xe đi nên đành chịu. Nhưng thằng bé có dấu hiệu đau trở lại nên cực chẳng đã chị đánh liều vay thêm 20 ngàn để ngày mai dự định bắt xe buýt lên viện. Không có đồng nào, trong đầu chị chỉ nghĩ được cách “ăn vạ bác sĩ” để con được chữa trị nhưng: “Làm thế sao được, nhưng tôi cùng đường rồi cô ạ. Tôi phải làm cách nào bây giờ?”.
Chị vừa hỏi, vừa bật khóc nức nở khiến tôi cũng đắng lòng, chưa biết trả lời sao. Ngồi bên cạnh cậu bé Chương cũng bắt đầu sụt sùi khi thấy mẹ khóc, có lẽ ngày được đi viện chữa bệnh với em còn xa lắm đồng nghĩa với sự sống của em sẽ bị “cắt ngắn” đi đáng kể.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: 1. Mã số 1140: Chị Vũ Thị Thúy (xóm Mới, thôn Mai Trai, xã Vạn Thắng, huyện Ba Vì, Hà Nội).
ĐT: 01639.549.048 2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học & Dân trí - Báo điện tử Dân trí. Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã) Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490 Email: quynhanai@dantri.com.vn Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau: * Tài khoản VNĐ tại VietComBank: * Tài khoản USD tại VietComBank: Account Number: 045 137 195 6482 Swift Code: BFTVVNVX Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank) * Tài khoản VNĐ tại VietinBank: * Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Tại Ngân hàng TMCP Quân đội – Chi nhánh Thái Thịnh - Hà Nội * Tài khoản USD tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí Swift Code: MSCBVNVX Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK - MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam) 3. Văn phòng đại diện của báo: VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122 VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725 VP HCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885 VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269 |
Thiên Ân