• 12/02/2014 17:13:04 | 48374 lượt xem

Bức thư đẫm nước mắt của người mẹ 9X

Ngày mẹ mang thai con được 10 tuần tuổi, mẹ mắc phải chứng bệnh rubella quái ác. Cầm tờ giấy xét nghiệm máu với chữ “dương tính” đỏ chót, hai hàng nước mắt mẹ chảy dài. Tim mẹ như vỡ vụn khi biết mình không mang được cho con điều tốt nhất.

Bố động viên mẹ rằng xa con, rồi bố mẹ sẽ có thêm đứa bé khác. Bà ngoại, họ hàng, bạn bè và cả các bác sĩ khuyên mẹ nên bỏ con đi... Rồi một ngày, bố chở mẹ đến Bệnh viện Phụ sản Hà Nội với tờ xét nghiệm rubella dương tính để làm thủ thuật đưa con ra khỏi mẹ.

Nhưng đến cửa bệnh viện, cả bố và mẹ quyết định sẽ quay về, sẽ theo dõi sức khỏe của con, và sẽ đưa con đến với thế giới này, đến với bố mẹ. Mặc cho sự can ngăn của họ hàng nội ngoại, mẹ vẫn ngập tràn hạnh phúc mỗi khi con chuyển động trong mẹ.
Rồi 9 tháng 10 ngày cũng qua, tới ngày con chào đời. Mẹ đã đau rất nhiều, suốt 3 ngày 2 đêm. Tới khi sinh con ra, nữ hộ sinh đặt con lên bụng mẹ, mẹ ngắm con. Con trai mẹ, mắt, mũi, miệng, chân tay đầy đủ và bình thường cả. Mẹ hạnh phúc lắm.

Nhưng rồi, như sét đánh ngang tai, bác sĩ thông báo: Con bị xuất huyết dưới da, nghi là bị rubella bẩm sinh, cần đưa đi khám nhi tổng quát và theo dõi. Người ta bế con khỏi mẹ trong sự hụt hẫng, ngỡ ngàng.

Hai mẹ con bị tách nhau 2 ngày, bố con đã khóc rất nhiều khi biết tin, cho dù bố mẹ xác định rằng có thể sẽ sinh ra con không được bình thường. 2 ngày sau, mẹ ra viện và được đón con về. Bác sĩ kết luận con bị rubella bẩm sinh và chuyển đi khám chức năng ở Bệnh viện Xanh-Pôn. Nhìn con đỏ hỏn trong tay mẹ lúc này, chưa biết con bị làm sao. Mẹ vừa hạnh phúc, vừa lo. Mẹ than trách bản thân mẹ sống ích kỷ, để không cho con được những điều tốt nhất!

Đưa con đi khám chức năng, bố và mẹ lúc này biết con bị điếc bẩm sinh độ 3, điếc nặng và sâu. Mọi người đến thăm con hầu như mang vẻ mặt thương hại con, trách bố mẹ “sao lại giữ con lại, sao biết mà không bỏ con đi?”. Mẹ trả lời rằng, mẹ chưa thấy thằng điếc nào làm tướng cướp cả.

Thế nên mẹ không hối hận vì giữ con lại. Và con yêu ạ, cho đến thời điểm hiện tại, khi con được 23 tháng tuổi. Con đã biết nhiều và là một đứa trẻ rất thông minh, ngoại trừ một điều con chưa biết nói. Nhưng mẹ tin, ông trời không lấy không của ai cái gì, vì thế, con trai mẹ sẽ có những điều bù đắp lại cho con! Mẹ luôn tự hào về con khi con là một đứa trẻ ngoan, biết nghe lời bố mẹ và rất có ý thức.

Nhưng mẹ lại than trách bản thân mẹ. Sinh ra với căn bệnh điếc bẩm sinh, mặc dù biết từ ngày sinh con ra, vậy mà chi phí phẫu thuật lớn quá, nên bố và mẹ chưa từng nghĩ đến việc có thể chữa trị được cho con!
Cứ nghĩ điều ấy là số phận...
Một ngày, tham gia vào group của các bé khiếm thính, thấy các con được cấy điện cực ốc tai trước 3 tuổi. Các con có thể nói, có thể hát, có thể đi học trường bình thường giống như bao đứa trẻ khác.
Cái khao khát được chữa trị cho con lớn dần từng ngày trong mẹ.
Làm mẹ, mồm lúc nào cũng xoen xoét rằng sẽ mang lại cho con những gì tốt nhất. Ấy vậy mà giờ nhìn thấy con đường sống trước mắt, mẹ lại chẳng thể cùng con bước tới! Mẹ  thấy bản thân mình vô dụng quá!
Con trai tới nay cũng đã tròn  2 tuổi, chưa một lần mẹ được nghe con gọi tiếng "mẹ ơi". Mỗi lần bắt con "ạ", con há mồm bắt chước nhưng không thốt lên nổi từ nào... Nhìn con muốn nghe, muốn nói, mẹ thấy đắng lòng lắm con ơi...
Mỗi ngày tỉnh giấc, con chơi đồ chơi kèm với âm thanh "à á a à á".
Mỗi khi bố gọi vui đùa tên con "Toàn ơi", con nhìn mồm, nhìn nét mặt bố tưởng bố quát, đang chơi bỗng khựng lại, con mếu rồi khóc, khi ấy, mẹ chỉ muốn ôm con rồi khóc cùng. Con chỉ biết nhìn nét mặt để nhận diện thế nào là yêu, thế nào là ghét! 
Mỗi ngày trôi qua là tuổi của con càng thêm lớn dần. Mẹ biết, nếu được phẫu thuật trước 3 tuổi, con có đến 90% để hòa nhập cộng đồng, còn muộn thì hy vọng sẽ rất ít...
Cũng như bố mẹ, bạn bè của mẹ đều sinh năm 1990, cơm chưa no, lo chưa tới. Bố mẹ cũng đã hỏi vay mượn nhưng chẳng có ai giúp đỡ được gì. Ngân hàng thì không có gì thế chấp để mà vay, vì cả bố và mẹ đều chưa có công ăn việc làm ổn định, lại ở nhờ ông bà, cũng không khá giả gì. Bà nội con thì vẫn còn đang một mình chiến đấu với di chứng liệt nửa người sau tai biến não…

Thấy con cứ “à á a à á”, rồi “ba ba ba" như đứa trẻ 6 tháng mà mẹ thấy trước mắt mẹ chỉ là một cái ngõ cụt! Thương con, mà mẹ chẳng biết phải làm sao. Rồi khi bố con áp lực, chán nản, bố và mẹ cãi nhau... mẹ chỉ muốn chết quách đi để giải thoát chính bản thân mẹ. Mẹ giận mà nghĩ thế thôi, chứ mẹ chết đi thì con vẫn điếc, vẫn không nói được, mà còn khổ hơn nhiều nhiều… Vì con, mẹ lại vượt qua được những suy nghĩ quẩn!

Mẹ con cháu Nguyễn Khánh Toàn rất mong nhận được sự giúp đỡ của những tấm lòng hảo tâm !

Mọi sự giúp đỡ xin vui lòng gửi về

HỘI TỪ THIỆN XANH - QUỸ TỪ THIỆN XANH - THIỆN NGUYỆN XANH - CLB TỪ THIỆN XANH
Giấy phép hoạt động số 22/GXN-TTĐT - Bộ TT&TT Hà Nội, ngày 22/3/2012
Hội hoạt động trên nguyên tắc không vụ lợi, không vì mục đích chính trị, tôn giáo 
Chỉ nhằm giúp mọi người biết được các hoàn cảnh khó khăn ở Việt Nam để giúp đỡ
Ban Quản Trị không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ nội dung bài viết của thành viên 
Địa chỉ: 102 H50 Ngõ 41/27 Phố Vọng, Q. Hai Bà Trưng, Hà Nội 
Tel: (84-4) 6.2785649 - Mobile: 0904 679 583
Email: vietgreencharity@gmail.com | tuthienxanh@gmail.com
Website: www.vietgreencharity.com | www.tuthienxanh.com
Bạn đọc có thể liên hệ trực tiếp với mẹ cháu qua số điện thoại 01682232837
BACK TO TOP